Một ngày nọ, hai nhân viên đang bị nhiều áp lực ở chỗ làm việc nên quyết định cùng nhau tìm tới một ngôi chùa thanh tĩnh trong vùng mong tìm chút khuây khỏa.
Khi gặp được một vị sư phụ, một trong hai người nói: “Thưa đại sư, chúng con ở nơi làm việc hay bị ức hiếp, quá thống khổ, cầu xin ngài chỉ bảo, chúng con có nên xin nghỉ việc ở đó hay không?”
Vị sư phụ không trả lời chi, chỉ khẽ nhắm mắt trầm tĩnh và lắng đọng, sau một hồi lâu, ông cuối cùng cũng mở lời, nhưng chỉ nói đúng có 5 từ: “Bất quá nhất oản phạn” (Tạm dịch: “Chẳng qua chỉ là một bát cơm”). Sau đó, ông phất phất tay, ra ý bảo hai người rời đi.
Sau khi hai người trở lại công ty, một người trong đó lập tức nộp đơn xin nghỉ việc, quyết định trở về quê hương làm ruộng, người còn lại tiếp tục ở lại công ty.
Thoáng một cái đã mười năm trôi qua, người trở về quê hương làm ruộng, luôn tích cực học hỏi kinh nghiệm từ những người nông dân đi trước, lấy môi trường thân thiện làm phương thức kinh doanh, kết quả của sự cần cù cố gắng là đã trở thành một chuyên gia nông nghiệp.
Còn vị ở lại công ty cũng trải qua nhiều thay đổi, anh ta đã tự mình điều chỉnh bản thân cho phù hợp, cố gắng tận tâm trong công việc nên dần dần được coi trọng, được thăng cấp lên làm quản lý.
Đến ngày kia, 2 thanh niên ngày nào lại có cơ hội họp mặt.
Vị chuyên gia nông nghiệp nói: “Thật là kỳ lạ, lão sư phụ ngày trước nói chỉ một câu “Bất quá nhất oản phạn”, năm chữ này tôi nghe xong liền hiểu ngay, chẳng qua cũng chỉ vì một bát cơm thôi, sao phải miễn cưỡng ở lại công ty mà không rời đi? Cho nên tôi đã xin nghỉ việc ngay”.
Sau đó, anh ta hỏi người quản lý: “Tại sao khi đó anh lại không nghe theo lời nói của sư phụ vậy?”.
Người quản lý vừa cười vừa nói: “Tôi nghe xong sư phụ nói ‘chẳng qua chỉ là một bát cơm’, nên mỗi khi phải chịu nhiều sự khinh bỉ, chịu nhiều rắc rối, tôi chỉ cần nghĩ: ‘Cùng lắm cũng chỉ là để kiếm miếng cơm ăn’, cho nên dù ông chủ nói bất kể điều gì khó chịu, chỉ cần mình bớt hờn giận, bớt so đo, đừng cái gì cũng để ý chấp vặt thì ta sẽ vui vẻ, lão sư phụ không phải là có ý này sao?”.
Một ngày khác, cả hai lại đến thăm vị sư phụ, dĩ nhiên, lão sư phụ có chút già đi, ông ngồi trước mặt hai người lắng nghe câu chuyện rồi bỗng trầm tư, từ từ nhắm mắt lại, cũng sau một chốc rồi thốt ra câu:“Bất quá nhất niệm gian”, ý là “chẳng qua chỉ là sai khác ở một niệm”. Lão sư phụ không nói gì thêm nữa, lại nhẹ nhàng phất phất tay ra hiệu cả hai nên rời đi. Hai người nhìn nhau mỉm cười, dường như trong lòng đã sáng tỏ.
Cùng là nhận thức đúng thế nhưng do kiến thức của mỗi người, do nhu cầu, do cảm nhận tâm lý… khác nhau nên cùng một sự việc sản sinh những phản ánh và ý thức khác nhau. Ý thức khác nhau lại khiến con người có những hành động khác nhau dẫn đến kết quả khác nhau.
Cũng giống như câu chuyện trên, hai người cùng nhìn thấy một hình ảnh một bát cơm, nhưng lại có hai cách hiểu khác nhau, hai ý thức khác nhau dẫn đến hai sự lựa chọn cuộc sống khác nhau.
Trong thực tế, tất cả những rắc rối khiến chúng ta muộn phiền đều là do chúng ta cố níu kéo. Một khi chúng ta quyết định buông bỏ, chúng ta cũng sẽ không mất mát đi vật gì, thứ mà chúng ta mất đi chỉ là sự muộn phiền.
Mỗi người có một cách hiểu khác nhau với cùng một sự vật sự việc hay cùng một câu nói, đồng thời sử dụng nó như một bài học khích lệ bản thân, để dù cho có gặp phải chuyện gì khiến mình phiền lòng cũng sẵn sàng bỏ qua, không để những tổn thương làm mình mềm yếu. Vì thế, đừng vội vã với thành công mà hãy từng bước từng bước chắc chắn để bắt đầu, hãy tin vào chính mình, thành công sẽ nằm trong tầm tay của bạn.
Cuộc sống luôn đầy đủ các thi vị, đi hoặc ở, nắm lấy hay từ bỏ, thị thị phi phi, ân ân oán oán… chẳng qua chỉ là ở trong suy nghĩ của mỗi con người. Chính vì vậy, khi ta quyết định làm một việc gì đó hãy suy nghĩ nhiều hơn, nỗ lực nhiều hơn, đừng vì mới bắt đầu nỗ lực mà chưa thấy kết quả như ý đã chán nản từ bỏ, và cũng đừng cho rằng thành công là do số trời ban tặng mà không cần làm gì cả, chỉ cần há miệng chờ sung, hãy nên nhớ rằng người thành công nhất là người vấp ngã nhiều nhất.